Tối qua hoa quỳnh nở Ta ngủ quên chẳng ngờ Hương hoa như thương nhớ Đến gọi ta trong mơ @ @ @ Sáng nay nhìn hoa héo Ta thương nhớ xa xôi Thấy mình vô tâm quá Bỏ quên một tấm lòng Lần đầu tiên hoa nở Ta thao thức đợi chờ Hân hoan vui sướng lắm Kêu bạn bè đến xem @ @ @ Rồi đến mùa hoa nở Ta bỗng thấy ơ hờ Chẳng còn xôn xao nữa Chẳng còn ngồi làm thơ Dần dà đến mùa hoa Ta chẳng nhớ đến quỳnh Chẳng thèm xem hoa nở Bỏ mình hoa bơ vơ Hoa quỳnh ơi, hoa quỳnh ! Đời chẳng còn như thơ Quỳnh vẫn còn nở đấy Mà tình ai phai mờ Thói đời nay vẫn vậy Chưa có thì ước mơ Có rồi mau quên lãng Như con sóng quên bờ @ @ @ @ @ Chuyện nàng tiên ngày ấy Đầu thai xuống trần gian Làm hoa cho người ngắm Giữa màn đêm mênh mang
@ @ @ @ Mong manh quỳnh một đoá Lạc lõng giữa đời này ồn ào và sôi động Em làm ta ngất ngây Em từ đâu chợt đến Bơ vơ giữa cuộc đời Đời lâu nay vẫn vậy Được mấy người biết em!